
CHỜ NGƯỜI NƠI THÁNG TƯ ẤM ÁP (hoàn)




Vài lời giới thiệu:
“Chị Tứ Nguyệt, món này thơm quá.” Vi Vi bưng chung hoa anh đào lên, liếm liếm môi, lại hớp một hớp rồi hỏi cô: “Chị Tứ Nguyệt, chị thích ăn món này lắm sao?”
Động tác khuấy canh trong tay Tứ Nguyệt hơi khựng lại, im lặng một lát mới mở miệng trả lời: “Đây là lần đầu tiên chị làm.”
Giọng cô rất nhỏ, Vi Vi nhón mũi chân sát vào người cô, mới có thể nghe được rõ ràng những lời này.
“Chị Tứ Nguyệt, trước đây chị là chuyên gia dinh dưỡng à?” Vi Vi kinh ngạc cảm thán.
Tứ Nguyệt lắc lắc đầu, “Chỉ là trước đây có một người nói với chị rằng, cà rốt không nên để quá lâu.” Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “À, cà rốt có rất nhiều chất dinh dưỡng, Vi Vi em uống nhiều một chút đi.”
Ngoài sảnh đã có một vài nhóm học sinh tụm năm tụm ba, ngồi trên bàn của mình đọc sách hoặc nhỏ tiếng thảo luận về nội dung sách. Tứ Nguyệt đứng cầm khay cách đó không xa, mỉm cười nhìn bọn họ.
Bên ngoài ngôi nhà là hương hoa thoang thoảng, khung cảnh trong lành dễ chịu, còn có sự ấm áp của những ngày tháng tư.
Tháng tư năm đó, cũng là một bức tranh xuân tuyệt đẹp. Chẳng qua là trong bức tranh kia còn có một chàng sinh viên mặc áo sơ mi rộng.
Mùa xuân của cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một người…